Thanh xuân giống như một đoàn tàu đang khởi hành, những kí ức cứ như hành lý bỏ lại phía sau, còn chúng ta đã đi tới một đoạn đường ray khá dài. Bất cứ đoàn tàu nào từ lúc khởi hành đều đã có một diểm đến định sẵn. Tuy nhiên bất cứ đoàn tàu nào cũng sẽ có những trạm dừng chân. Đó là điểm duy nhất, nơi chúng ta có thể nghỉ chân, ở trạm dừng có tên gọi mãi mãi tuổi thanh xuân.
Mùa xuân năm 15 tuổi, tui và lũ bạn “xóm nhà trẻ” đã mang trong mình những tình yêu đầu tiên. Thứ tình yêu đơn phương và mãnh liệt đến mức yêu một người vô điều kiện, mải miết chạy theo họ điên cuồng. Tui gọi đó là tình yêu phi thường. Tình yêu thần tượng.
Hồi đấy, vô tuyến đâu có nhiều phim như bây giờ, quanh đi quẩn lại vài ba bộ phim ít ỏi. Rồi thì Hoàn châu cách cách đến như một làm gió mới, kéo chúng tôi vào một thế giới tươi đẹp. Nhắc đến vụ xem phim, mỗi lần vô tuyến đen ngòm, kêu xì xào, chị em thay nhau ủn mông ra xoay xoay cái cọc ăng ten ngoài thềm. Những lần ấy là chị em lườm nhau toét mắt, chả đứa nào muốn thực thi cái nhiệm vụ mệt mỏi và chán phèo ấy cả. Nhiều khi xoay rồi đứng ôm cột cũng hết phim. Vừa xoay vừa hét” Được chưa”, đến nỗi bây giờ tui vẫn còn ám ảnh mỗi khi nhắc đến cụm từ đấy.
Năm xưa, tụi tui đu bám thần tượng cũng đâu kém các em bây giờ. Tường nhà ngập kín ảnh thần tượng, mà mỗi lần mệ tui bắt gặp là lo lắng hoang mang. Mấy quyển sổ lưu bút bọc da đen chi chít những tấm poster Tiểu yến tử, Hạ tử vy… Những cánh phượng ép dở cũng phải nhường chỗ cho các anh xứ trung điển trai. Mấy cuốn sổ tay hình chữ nhật mỏng tang chen nhau những dòng chữ phiên âm bài hát tiếng Trung. Cái Thủy với tui cong mông ngồi hàng giờ phiên âm tiếng trung thành thứ tiếng Việt nhào nặn ư là sáng tạo. . Đứa chép đứa căng tai nghe bằng một niềm đam mê mãnh liệt. Nào Tình hồng như mơ, Có một cô gái, Chàng là gió thiếp là cát,..những bài hát đeo đuổi tụi tui suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Cứ đúng 9h tối, sách vở hay bài tập gì đi chăng nữa cũng bỏ xó ở đâu, đầu óc tui đang bay tận trung quốc, nơi có nàng Tiểu Yến Tử với bao trò tinh quái. Chị em tui ngồi vào bàn từ lúc 8h, nhưng sách chưa mở, bút cũng chưa tìm thấy, mỗi đôi mắt thì dính chặt trên cái đồng hồ treo tường. Chuông đánh 9 tiếng là hai chị em tui phóng như bay lên nhà trên với tốc độ mà tui chưa bao giờ tin được tui có khả năng chạy nhanh đến thế, mặc dù điểm thể dục lúc nào cũng lẹt đẹt. Con em tui thì ngồi chễm chệ từ lúc nào, mặt đanh lên vì thấy hai chị em tui đòi xem phim. Nhưng tất cả đều không còn quan trọng khi tiếng nhạc phim vang lên, ôi cái cảm giác được bó gối xem trọn bộ phim không tài nào diễn tả được, dù rằng tui cũng không phủ nhận viêc được gấp sách cũng hạnh phúc không kém. Đến lúc đi ngủ rồi cũng chỉ mơ được làm cách cách, được ra tay cứu giúp dân lành một cách trượng phu nghĩa hiệp. Tuy nhiên cái Thủy cái Quang luôn được đóng vai đấy mỗi khi tôi bị gọi lên trả bài cũ,chưa làm bài tập, còn tui đành vui vẻ chấp nhận mà làm dân đen khốn khổ. Ở nhà buôn chưa đủ, lên lớp thi nhau chém tứa lưa, rồi căm phẫn, hỉ, nộ, ái, ố gì cũng tuôn như suối.
Rồi thì hết chạy theo các anh thái tử Trung quốc, tụi tui cũng chẳng thể dặn lòng mình mà bỏ qua một “ Bản tình ca mùa đông” day dứt và sầu bi phía bên Hàn cầu. Đó là những diễn viên đại diện cho làn sóng Hallyu đời đầu du nhập gây sốt một thời, và tụi tui cũng chẳng thể ngoại lệ. Hồi ấy mê lắm những chuyện tình mùi mẫn sướt mướt, tràn ngập bi thương đến nỗi cô đơn lạ kì. Cái tuổi ẩm ương, mơ mộng những giai điệu tình yêu trong hàng loạt câu thoại lãng mạn. Chị tui mê anh nam chính như điếu đổ, tui thì mê cảnh nữ chính nam chính nắm tay nhau trên hàng cây phủ đầy tuyết. Tui đã mơ về một tình yêu như thế, muốn một tình yêu phải giông bão, phải trải qua lắm chông gai rồi quay về bên nhau. Và cái tình yêu ấy thì mệ tui đã phản đối mãnh liệt mặc cho người yêu trong giấc mơ tui là một anh hàn quốc trên màn hình ti vi. Tui phản kháng lại bằng việc gom ống bơ, gom tóc đi đổi tiền mua sổ, mua ảnh về nhà dán.
Tụi tui suốt ngày gặp nhau để chọn vai cho mình trong phim, chuyện mà đứa nào cũng muốn làm nữ chính, và rồi lúc nào cũng cãi nhau chí chóe. Năm tháng trôi qua cũng gần hai chục năm, nhưng mọi nhiệt huyết năm nào vẫn còn bổi hổi trong ngực mỗi khi vô tình nghe lại những câu hát, những khuôn mặt một thời đeo đuổi.
Nếu như được chọn lại, tui vẫn lựa chọn một tuổi thanh xuân đầy cung bậc cảm xúc đến như thế. Nếu như được quay trở lại, tui sẽ quay trọn những khoảnh khắc ấy để cất giữ chúng trong hành lý tuổi trẻ. Mùa xuân năm 15 tuổi, tui đã bước xuống trạm tàu mang tên” Young forever”.
P/s: ( từ một nhóc chuyên cóp nhặt kí ức) gửi tặng anh chị một thời đã qua.
[ Photo by me] – Đồi táo gai-
Tác giả: Đồi táo gai
